Ngày Em Trở Lại Sàigòn

Vương Đức Lệ
 
Em trở lại Sàigòn xưa, rất cũ
Những con đường quen thuộc đã thay tên
Mỗi bước Em đi ngập ngừng bỡ ngỡ
Nge bồi hồi và buốt giá trong tim
 
Những cao ốc chọc trời như nấm mọc
Hàng cây xưa che ngõ tối lầm lì
Em chợt nhớ khoảng trời xanh của tóc
Nghe sụt sùi hồn lạc tiếng ve kia
 
Nhớ tháng Năm rợp trời phượng đỏ
Phố mưa mau lấm tấm lá me vàng
Hoài niệm cũ nghe từng viên gạch vỡ
Mỗi con đường từng nhịp gõ chân hoang
 
Em trở lại tìm những ngày tháng khuất
Thấy gì không? Còn mất những giờ vui?
Dĩ vãng xa rồi, tuổi thơ đã lạc
Ngậm ngùi bay nơi đất khách quê người.
 
Tuổi thần tiên lạc loài trên xứ lạ
Cánh chim non vỡ bọng, tưởng chim bằng
Trời Cali đã bao lần rụng lá
Em chập chờn như một cánh sao băng
 
Em trở lại Sàigòn xưa vẫn đó
Mẹ già thêm trong bóng nhớ hao gầy
Bầy em dại mắt buồn như lá cỏ
Giấc quê xưa tâm sự nỗi vơi đầy
 
Em kể lể biết bao điều lạ lẫm
Mười năm dư trên đất khách tạm dung
Những mùa Đông trên con tàu tuyết trắng
Đã bao lần trở nặng quãng đời không.
 
Cuộc sống ấy giây từng giây tất bật
Thương phận mình nước mắt vẫn khô ran
Như con dế quẩn quanh trong chiếc hộp
Than vong thân và nỗi xót bàng hoàng
 
Mai Em về ngậm ngùi mang chút nắng
Đường Sàigòn xanh mát lá me bay
Con chim sắt một khoang tình chở nặng
Cuối chân trời lại nhớ đến chân mây
 
Ôm khoảng trống nửa vòng xoay trái đất
Mộng tim đầy Sàigòn cũ năm xưa
Nửa mảnh hồn tôi Em vừa nhặt được
Nỗi đau xanh và nỗi mất tình cờ…


Thơ Hoàng Song Liêm

Tình xưa

Từ Công Phụng phổ nhạc

Nghe như có tiếng chân bước vội
Có phải em về trên lối xưa?
Người em nhỏ mùa Thu Hà-Nội
Bỗng hiện về từ một cõi thơ…

Từng tuổi dại một thời quá khứ
Nụ tình xanh anh hái trong mơ
Dáng e lệ em về qua cửa
Môi hồng đào mắt biếc đong đưa.

Thuở thư sinh qua thời khói lửa
Người chia xa tình chẳng chia xa
Giơ tay hái một chùm trái khổ
Lòng bồi hồi xót tuổi xuân qua.

Anh trở lại con đường thuở nọ
(Ve xôn xao phượng đỏ sân trường)
Dìu nhau dưới mưa phùn phố cũ
Tóc phai mầu thương quá là thương.

Thơ Lê Thị Ý
Tự Vấn

 

Bảy mươi tuổi ngoài đã già chưa?
Nước mắt rơi nhanh, cuộc sống thừa!
Gọi mãi tên nghe chưa hết ý
Trên cao thằng mọi đứng đong đưa

Tôi trở về đây một buổi chiều
Quê hương đổi mới, người lêu bêu
Hang sâu đuôi chuột còn dăm cái
Thân xác khô vàng, chõng vẹo xiêu.

Hà Nội, Sàigòn có khác chi?
Lầu cao vườn đẹp người còn đi.
Bức tranh Thủy mạc giờ rao bán
Người đến từ xa võng lọng che.

Nhớ lắm người tình chết tháng tư
Thành anh thất thủ lúc ban trưa
Em về nhặt cánh hoa mai trắng
Ướp giữ cho đời khổ lụy xưa.

Tháng 2/13

Cỏ Xót Xa Đưa thơ của Cố Thi Sĩ Vương Đức Lệ.

Image Hosting by PictureTrail.com


.


 

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *


9 + nine =